Lamborghini Huracán LP 610-4 t
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
 phan 7

 Chương 12


Chim đã sắp chết vì đói.

"Xin lỗi chú mày nhé." Mã Đạt nói với con chim. Anh lấy thức ăn dành cho chim ra đổ vào chiếc lọ sứ nhỏ ở trong lồng. Con chim này có một sức sống mạnh mẽ lập tức lao vào ăn lấy ăn để, chỉ trong chốc lát đã ăn hết sạch thức ăn trong lọ. Mã Đạt lại vội vàng cho thêm một ít nữa. Nhìn chim ăn, Mã Đạt nghĩ đến mình. Nếu như tối hôm đó, anh tin vào lời cảnh báo của con chim này có thể những việc kinh khủng, đáng sợ kia đã không xảy ra. Xem ra, khả năng cảnh báo của động vật cao hơn nhiều so với sự tưởng tượng của con người hơn nữa nó còn không chỉ hạn chế với các dự báo về các thiên tai lũ lụt.

Mã Đạt ngoảnh đầu lại nhìn căn phòng của anh. Cả căn phòng bốc lên một mùi hôi thối khó chịu. Đã ba tối rồi anh chưa về nhà. Hai đêm trước, anh đều mơ mơ màng màng, một mình ngủ qua đêm trong căn nhà của người con gái lạ. Còn đêm hôm qua, anh đã làm việc suốt cả đêm rồi lại làm việc cả ngày hôm nay nữa, cho đến lúc hai chân của anh tê cứng, đôi mắt của anh hoa lên anh mới vội vàng lái xe về nhà.

Lúc này, chim đã ăn no rồi. Nó thoải mái đứng trong chiếc lồng, cái bụng như đang gõ trống lục cục. Những thứ ở bên trong đó sẽ rất nhanh chóng được chuyển hóa thành phân chim. Mã Đạt rời khỏi chỗ treo lồng chim, đi về phía nhà về sinh, soi mình trong gương.

"Ngươi là ai?"

Anh gần như không còn nhận ra mình nữa. Đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, mặt cắt không giọt máu, đầu óc rối bù, trông giống như người vừa đi đánh nhau về vậy. Mã Đạt lập tức mở vòi nước, dấp nước lạnh vào mặt. Cảm giác mát lạnh thâm nhập vào làn da anh, có thể làm như vậy anh sẽ thấy dễ chịu hơn.

Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa kêu.

Tiếng chuông cửa đổ dồn làm cho trống ngực Mã Đạt đập thình thịch. Anh đi nhanh ra mở cửa.

"Anh."

Hóa ra là Tiểu Lục. Cô là em họ của Mã Đạt.

"Tiểu Lục, sao hôm nay lại đến đây?"

Tiểu Lục tự đi vào trong, cô chăm chú nhìn một vòng quanh căn phòng, thất vọng nói: "Em cứ tưởng anh đang giấu ai trong phòng chứ?"

"Anh giấu ai?"

"Người yêu chẳng hạn."

"Giời ạ, em lại ăn nói lung tung rồi." Mã Đạt luôn chịu không nổi cái cách ăn nói thẳng tưng của Tiểu Lục.

Tiểu Lục thè lưỡi nói: "Anh, em sắp chết đói rồi. Anh mau làm cái gì cho em ăn đi."

Mã Đạt lắc đầu nói: "Xin lỗi nhé, anh vừa mới về nhà, chỉ có mỳ thôi."

"Mỳ! Quá tốt rồi, em thích ăn mỳ nhất đấy." Tiểu Lục kéo tay Mã Đạt nói: "Mau nấu cho em ăn đi."

Mã Đạt đành phải vào bếp, tự tay nấu mỳ. Trong thành phố này, ngoài Tiểu Lục, anh chẳng còn người thân nào vì thế Tiểu Lục yêu cầu gì anh cũng chiều. Năm phút sau, Mã Đạt bê hai bát mỳ lên bàn.

Tiểu Lục hình như chẳng bao giờ kiêng kị, trong lúc ăn mỳ bỗng nhiên cô hỏi: "Anh đã nhìn thấy người chết bao giờ chưa?"

Mã Đạt bỗng thấy run. Trong đầu lập tức liên tưởng đến những khoảnh khắc kinh hãi mà anh đã trải qua hôm trước. Những sợi mỳ trong miệng anh phun cả ra ngoài, anh nuốt vài lần mới có thể tự chủ lại được: "Tiểu Lục, em đừng có dọa anh."

"Anh sao thế? Sắc mặt anh sao lại trắng bệch thế kia?" Tiểu Lục nhìn Mã Đạt với con mắt khó hiểu.

Mã Đạt lúc này mới ý thức được rằng mình đã bị kích động mạnh. Anh cố gắng giấu đi sự sợ hãi trong anh nhưng không sao giấu nổi.

"Anh toát mồ hôi lạnh rồi kìa."

"Không, là do ăn mỳ nóng quá nên anh mới bị toát mồ hôi thôi."

Tiểu Lục lại tiếp tục vừa ăn vừa nói: "Anh, em có thể nhận ra được anh đúng là đang sợ. Trước đây anh có nhát gan thế này đâu nhỉ? Thôi, em không trêu anh nữa. Em đã nhìn thấy người chết thật sự đấy. Một người đàn ông bị giết chết." Những chữ cuối cùng cô nói nhấn mạnh hơn, "Thực ra em cũng rất sợ, đến tận bây giờ khi nhớ lại khuôn mặt người đàn ông đó toàn thân em vẫn thấy run rẩy."

"Em nhìn thấy lúc nào?" Mã Đạt bỗng thấy có gì đó bất an.

"Thì là sáng sớm ngày hôm qua. Anh có biết cái rừng trúc nhân tạo nằm ở giữa rải đường phân cách không?"

Mã Đạt càng cảm thấy căng thẳng: "Ở đâu cơ?"

Trong giây lát, anh nhớ lại vụ tai nạn xe hai năm về trước cũng xảy ra tại con đường nhỏ gần rừng trúc đó. Chẳng nhẽ trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy?

"Lại có chuyện gì thế? Em cứ cảm thấy anh như đang có chuyện gì." Tiểu Lục đã sắp ăn xong.

"Không, không có gì. Tiểu Lục , em nói tiếp đi."

"Sáng sớm ngày hôm qua, em hơi say, cũng không biết là tại sao mà em lại đến cái rừng trúc đó. Chắc là do em xui xẻo nên em bị ngã xuống một cái rãnh nhỏ. Và chính ở cái rãnh nhỏ đó có một xác người đàn ông nằm đó." Khuôn mặt Tiểu Lục tỏ ra vô cùng ghê sợ, "Anh hãy thử tưởng tượng xem nếu như anh nhìn thấy ở chỗ cách nơi anh đang đứng một mét có một xác chết đã bốc mùi thối rữa nằm đó, anh sẽ thế nào?"

Mã Đạt đẩy bát mỳ ra xa, dùng tay che miệng lại. Anh như sắp sửa muốn nôn.

"Đúng rồi, anh sẽ buồn nôn. Lúc đó em sợ hết cả linh hồn, lập tức nôn ra một đống, sau đó dùng di động gọi 110 báo cảnh sát. Sau đó là việc của một đống cảnh sát, thẩm vấn mãi, dày vò em cả một buổi sáng."

Mã Đạt ngồi đần ra ở đó, bụng anh cảm thấy rất khó chịu. Đống mỳ vừa ăn đang bắt đầu dày vò anh. Vẻ mặt rất đau khổ. Anh nói: "Tiểu Lục , em có nhìn rõ người chết đó trông thế nào không?"

"Mặc dù rất buồn nôn nhưng em vẫn nhìn thấy đó là một người giàu có, mặt một bộ vest hàng hiệu. Đáng tiếc là trên chiếc áo đó toàn những vết thủng và vết máu, bẩn kinh khủng. Còn khuôn mặt của người chết cũng thật là kinh sợ khiến cho người ta sởn hết da gà. Em không dám nhìn kĩ nhưng nói chung chắc anh ta cũng tầm ba mươi tuổi."

Tim Mã Đạt đập càng ngày càng nhanh.

Tiểu Lục thấy lạ hỏi: "Sao anh không ăn nữa à?"

"Anh bị em kể chuyện sắp nôn ra đến nơi rồi". Mã Đạt lạnh lùng nói, sau đó đổ bát mỳ xuống cống.

Tiểu Lục thè lưỡi tỏ vẻ xin lỗi nói: "Em về đây."

"Em coi nhà anh là cái quán ăn đấy hả?"

"Tối em còn phải đi làm nữa." Tiểu Lục đứng dậy, chùi mồm, đi đến bên cửa sổ, nhìn con chim Mã Đạt nuôi, nó đang đứng một chân trong lồng, nó đã ngủ. Tiểu Lục nói nhỏ: "Con chim này của anh sao vẫn chưa chết à?"

"Em mong nó chết sao?"

"Em cứ cảm thấy con chim này không may mắn, sẽ mang đến cho anh những điều xui xẻo. Thôi, cám ơn bát mỳ của anh nhé. Em đi đây."

Tiểu Lục nhanh chóng rời khỏi nhà Mã Đạt như một cơn gió.

Mã Đạt lại một mình cô đơn đứng trong căn phòng chỉ có con chim già đang ngủ làm bạn. Anh thở dài rồi dọn dẹp chiếc bát của Tiểu Lục. Sau đó anh nằm dài trên giường, bật tivi.

Chương trình trên tivi lúc này là chương trình thời sự buổi tối, Mã Đạt hờ hững nhìn lên màn hình, trong đầu vẫn đang nghĩ đến câu chuyện Tiểu Lục vừa kể. Lẽ nào thi thể người đàn ông mà Tiểu Lục phát hiện ra chính là người đàn ông tối hôm đó? Mã Đạt bỗng thấy sợ hãi. Anh không muốn tin, có thể, đó là một người khác, của một vụ án mạng khác không liên quan đến anh. Thế nhưng tại sao lại đúng là ở rừng trúc nhân tạo đấy chứ? Nơi đó là ác mộng của Mã Đạt, hai năm trước bánh xe của anh đã cướp đi tính mạng của một người phụ nữ vô tội. Đó vĩnh viễn là nỗi ám ảnh suốt cuộc đời anh. Nghĩ mãi, Mã Đạt thấy lòng mình trở nên rối bời.

Bỗng nhiên, Mã Đạt nghe thấy trong tivi phát đến một tin: "Sáng sớm hôm qua, tại một khu vực xanh của thành phố đã phát hiện ra một thi thể nam giới."

Mã Đạt lập tức nhìn chăm chú vào màn hình tivi, không có cảnh tượng của rừng trúc, chỉ có khuôn mặt nghiêm nghị của một phát thanh viên nam đang đưa tin về các vấn đề xã hội. Anh ta nói rất nhanh nhưng rất rõ ràng: "Theo những xác minh của bên cục cảnh sát thành phố, đây chính là thi thể của Tổng Giám đốc Công ty chứng khoán Thiên Hạ, Chu Tử Toàn bị mất tích cách đây không lâu. Bên phía cảnhsát vẫn đang tiến hành điều tra nguyên nhân vụ án. Phóng viên đài đưa tin."

Sau cùng, ở một góc màn hình của chương trình thời sự xuất hiện ảnh của Chu Tử Toàn. Bức ảnh này ngay lập tức làm mắt Mã Đạt nóng rực. Đúng rồi, chính là anh ta. Buổi tối cách đây ba hôm, người đàn ông trong tấm ảnh này đã đi xe của anh đến con đường cụt An Tất, cuối cùng đã chết trước mặt anh.

Bức ảnh trên tivi chỉ xuất hiện có vài giây rồi bị cắt đi. Phát thanh viên lại bắt đầu chuyển sang tin tức khác.

Mã Đạt đưa nắm tay ra đấm một cái thật mạnh vào tường. Anh thầm nghĩ, người đàn ông đó đã chết thật rồi. Tên của anh ta là Chu Tử Toàn. Anh ta chính là tổng giám đốc của công ty chứng khoán Thiên Hạ nổi tiếng.

Anh bắt đầu há miệng thở dốc. Tivi vẫn tiếp tục đưa các tin buồn tẻ khác. Anh đưa tay ra tắt tivi. Căn phòng trở lại với không khí lặng im như chết. Mã Đạt đưa ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Màn đêm đã bao phủ toàn thành phố, không biết còn bao nhiêu những ý đồ đen tối đang xảy ra ở ngoài kia. Còn anh, Mã Đạt, thì đã bị cuốn vào một vòng xoáy của những mưu đồ cực kỳ đen tối.

Lúc này, Mã Đạt không hề biết rằng mình đang ở trung tâm của vòng xoáy đó.




Chương 13


Chu Tử Toàn... Dung Nhan??? Chu Tử Toàn... La Tân Thành??? Chu Tử Toàn... Tang Tiểu Vân???

Diệp Tiêu viết những dòng này và các ký hiệu vào trong cuốn sổ tay. Bỗng dưng, có tiếng bước chân van glen từ phía sau lưng anh. Anh lập tức đóng quyển sổ lại.

"Cậu đang viết cái gì đó? Diệp Tiêu."

Lại là Trịnh Trọng. Anh đứng đằng sau Diệp Tiêu chỉ tay vào cuốn sổ.

"Chỉ là một chút ghi chú có liên quan đến vụ án Chu Tử Toàn."

"Cậu đúng là thích ghi ghi chép chép." Trịnh Trọng ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Diệp Tiêu. Cảm thấy không khí trong phòng làm việc có vẻ bí bức nên anh đứng dậy mở cửa sổ. Từ chỗ này nhìn xuống phía dưới có thể nhìn thấy xe đi vào sân cục cảnh sát.

"Cứ cho là nhà văn thường ghi lại những xúc cảm bất ngờ của họ để viết thì ở một góc độ nào đó cảnh sát cũng giống như nhà văn, cần phải có xúc cảm để có thể tìm ra được manh mối."

Trịnh Trọng bỗng nhiên cười ồ lên: "Giống như các nhà văn? Giống như nữ nhà văn kia ấy hả, một góa phụ xinh đẹp?"

"Dù sao thì cô ta cũng là một nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám xuất sắc."

"Nhưng Diệp Tiêu, tớ thấy là các nhà văn viết truyện trinh thám với trinh thám là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nếu như để cho Arthur Conan Doyle 1 làm thám tử, chắc gì ông ấy đã phá nổi một vụ án của Sherlock Holmes."

Diệp Tiêu cười nói: "Thôi, nói vào chuyện chính đi. Hôm qua phòng pháp y đã khám nghiệm lại xác của Chu Tử Toàn, tớ vốn mong Phương Tân có thể điều tra ra một mầm bệnh nào đó trên người Chu Tử Toàn."

"Giống như cách phá án của vụ Lời nguyền của xác ướp hả? Nói thật là vụ đấy cậu phá án quá xuất sắc."

"Đáng tiếc là, hôm qua Phương Tân đã không thu được thêm điều gì mới, chỉ tội thi thể Chu Tử Toàn lại phải chịu thêm vài nhát dao nữa. Chiều hôm qua, bọn họ đã chuyển xác của Chu Tử Toàn đến nhà tang lễ rồi." Vẻ mặt của Diệp Tiêu trông rất nặng nề.

"Nếu như đã không tìm ra manh mối có giá trị nào từ thi thể và nơi phát hiện ra vụ án thì vụ này chắc sẽ phải mất rất nhiều thời gian." Trịnh Trọng ngồi xuống bệ cửa sổ, "Diệp Tiêu, nếu như đây không phải là một vụ giết người cướp của thì theo cậu ai là nghi phạm lớn nhất của vụ này?"

Diệp Tiêu lắc đầu: "Cái này tôi không thể nói được. Có điều từ những người mà chúng ta đã điều tra, Dung Nhan, La Tân Thành, Tang Tiểu Vân ai cũng có thể là hung thủ cả."

"Tang Tiểu Vân cũng bị nghi ngờ sao?"

"Đúng thế. Từ những gì cô ấy nói có thể thấy rằng cô ấy có mối quan hệ khá là thân thiết với Chu Tử Toàn, đương nhiên, giữa tổng giám đốc và nữ thư ký xinh đẹp có mối quan hệ không rõ ràng cũng là việc bình thường. Có điều tớ luôn cảm thấy trong những lời cô ấy nói có ẩn chứa một điều gì đó."

"Ý cậu là có thể cô ấy biết một manh mối nào đó?"

"Có thể thế." Diệp Tiêu cười nói: "Trịnh Trọng, mấy hôm nay cậu và cô ấy có vẻ cũng gần gũi đấy chứ hả. Đúng là cô ấy rất quyến rũ nhưng cậu cũng nên cẩn thận."

"Yên tâm đi, Diệp Tiên, tớ là cảnh sát mà." Trịnh Trọng từ bệ cửa sổ nhảy bật xuống đất.

Diệp Tiên tất nhiên là rất tin anh, "Tớ chỉ đùa thôi mà. Còn La Tân Thành, tớ thấy anh ta mới gọi là giấu giếm nhiều thứ. Anh ta rõ ràng là đang nói dối."

"Cái này tớ cũng nhận thấy, những lời đồn xung quanh vấn đề Chu Tử Toàn phạm tội về kinh tế rất có thể chính là do La Tân Thành tung ra. Hơn nữa, cái chết của Chu Tử Toàn xét về mặt hành chính thì người được hưởng lợi nhiều nhất rõ ràng là La Tân Thành. Anh ta là phó tổng giám đốc. Tổng giám đốc chết đi, anh ta có thể danh chính ngôn thuận mà ngồi thay vị trí đó." Trịnh Trọng càng nói càng vào mạch, "dựa vào những điều tra của tớ với một số nhân viên của công tu chứng khoán Thiên Hạ, bọn họ nói tuy ngoài mặt Chu Tử Toàn và La Tân Thành đối với nhau rất tốt nhưng thực ra họ rất kị nhau, thường ganh đua ngầm, có lúc còn hại nhau. Tất nhiên, giữa tổng giám đốc và phó giám đốc những chuyện này cũng là chuyện bình thường, chưa chắc đã đến nỗi phải giết nhau."

"Nhưng cũng rất khó nói, mấy năm trở lại đây có rất nhiều những vụ án như vậy."

"Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng." Trịnh Trọng bỗng dưng đọc câu Chu Du 2nói trước khi chết. "Chu Du do đố kị tài năng của Gia Cát Lượng hơn mình mà đã nhiều lần nghĩ cách giết hại."

"Trịnh Trọng, cậu thông minh quá. Xét về mọi mặt, năng lực và tài cán của Chu Tử Toàn rõ ràng hơn hẳn La Tân Thành, La Tân Thành từ đó mà nảy sinh sự đố kị cũng là chuyện rất đỗi bình thường."

"Thế còn Dung Nhan thì sao? Nhà văn góa phụ đó hay còn gọi là góa phụ nhà văn thì sao?"

"Tớ đã điều tra rồi. Họ mới kết hôn năm ngoái, mới sống với nhau được một năm. Chu Tử Toàn năm nay ba mươi sáu tuổi còn Dung Nhan mới có hai mươi sáu, cách nhau đúng mười tuổi."

"Bây giờ vợ chồng cách nhau mười tuổi cũng không phải là khoảng cách lớn lắm. Hơn nữa diện mạo và phong độ của Chu Tử Toàn đều rất tốt, lại là người có tiền, có địa vị. Dung Nhan chắc là rất thỏa mãn. Tuy sống với nhau không lâu nhưng cũng chính vì vậy tình cảm mới sâu nặng. Nếu như sống với nhau quá lâu thì ngược lại chẳng còn tình cảm gì nữa, cậu nghĩ xem có đúng không?"

Diệp Tiên gật đầu: "Ừ, cậu phân tích cũng rất có lý. Nhưng khi tớ nói chuyện với Dung Nhan, tớ có thể bắt được một chi tiết rất kì lạ. Khi nói về chồng mình cho dù là ngôn ngữ hay sắc mặt đầu không hề biểu hiện chút tình cảm nào. Tớ nghĩ điều này không phù hợp lắm với tình cảm của cặp vợ chồng mới kết hôn không lâu."

Trịnh Trọng suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Ý cậu là... ngoài những động cơ gây án mà chúng ta đã tính đến còn có một khả năng khác sao?"

Diệp Tiêu gật đầu tán thành, chầm chậm nói ra hai chứ: "Vì tình."

--------------------------------

1. Arthur Conan Doyle (1859-1930) là một nhà văn người Scotland nổi tiếng với tiểu thuyết trinh thám.

2. Chu Du, Gia Cát Lượng: hai nhân vật nổi tiếng trong tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa của nhà văn La Quán Trung, Trung Quốc.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .